Việt Nam học được gì từ nghịch lý giáo dục Phần Lan: Không bài tập về nhà, tăng chơi, giảm học mà vẫn đứng đầu thế giới?


by anle20
Việt Nam học được gì từ nghịch lý giáo dục Phần Lan: Không bài tập về nhà, tăng chơi, giảm học mà vẫn đứng đầu thế giới?
Không bài tập về nhà, hạn chế thi cử, tăng giờ chơi, giảm giờ học nhưng chất lượng sinh viên vẫn xếp hạng nhất thế giới. Đó là nghịch lý kỳ diệu của giáo dục Phần Lan.
Một nền giáo dục hạnh phúc
Phần Lan từ lâu được xem là nước đứng đầu thế giới về giáo dục. Bí mật của thành công này được Nguyên bộ trưởng giáo dục Krista Kiuru bật mí: "Bọn trẻ không có bài tập về nhà, bọn trẻ nên có thời gian nhiều hơn để làm trẻ con, để làm người trẻ, để tận hưởng cuộc sống".
Học sinh Phần Lan đi học 20 tiếng mỗi tuần, ngoài thời gian đó chúng dành thời gian cho hoạt động ngoài trời, thể chất và học các môn nghệ thuật như ca hát hay làm bánh. Ngoài ra nhà trường Phần Lan còn không áp đặt điểm số, thi đua hay xếp loại phần thưởng lên giáo viên hay học sinh.
Mục tiêu của giáo dục Phần Lan là làm cho học sinh vui, hạnh phúc và tự tin khi các em thành công hay thất bại. Ở quốc gia này không có trường chuyên lớp chọn, mọi trường học đều có chất lượng như nhau dù thành phố hay nông thôn.
Ngoài ra giáo viên được tự thể hiện giáo trình, họ quyết định phương pháp giảng dạy, sử dụng sách giáo khoa. Quy định thanh tra trường học đã được bãi bỏ sau năm 1990 và cũng không có đánh giá nội bộ giáo viên. Hệ thống giáo dục Phần Lan ít có sự đánh giá và hoàn toàn không có sự cạnh tranh.
"Ở Phần Lan người ta xác định mỗi học sinh là một thiên tài, khơi dậy được năng lực, khả năng của từng học sinh một. Vì thế học sinh là học cho bản thân họ, tự thân họ. Vì vậy không có luyện thi, trường chuyên lớn chọn nhưng điểm PISA vẫn cao nhất trên thế giới", ông Nguyễn Xuân Vang, Cục trưởng Cục hợp tác quốc tế, Bộ giáo dục và đào tạo chia sẻ với báo chí.
Đặc biệt điều khiến ông Vang ấn tượng là sự quan tâm của nhà nước đối với giáo viên. Lựa chọn giáo viên là một trong những điều quan trọng nhất để quyết định sự thành công của Phần Lan. Giáo viên khơi dậy được động cơ học tập tự thân cho học sinh. Học sinh được chơi nhiều hơn để phát triển khả năng của mình.
Một ví dụ đơn giản khác là trong một ngôi trường tiểu học được thiết kế theo không gian mở, một phòng học có thể gồm 2 lớp khác nhau được ngăn cách bởi rèm. Bàn ghế và các vật dụng khác cũng có bánh xe và rất cơ động để giáo viên và học sinh có thể sắp xếp lại lớp học khi cần. Nếu học cá nhân bàn được xoay ra, nếu học nhóm chúng sẽ xếp lại với nhau.
Trong giờ học học sinh rất thoải mái, các em có ghế xoay để ngồi vì giáo viên hiểu lứa tuổi này rất hiếu động. Chương trình học do giáo viên tự


by anle20
Việt Nam học được gì từ nghịch lý giáo dục Phần Lan: Không bài tập về nhà, tăng chơi, giảm học mà vẫn đứng đầu thế giới?
Không bài tập về nhà, hạn chế thi cử, tăng giờ chơi, giảm giờ học nhưng chất lượng sinh viên vẫn xếp hạng nhất thế giới. Đó là nghịch lý kỳ diệu của giáo dục Phần Lan.
Một nền giáo dục hạnh phúc
Phần Lan từ lâu được xem là nước đứng đầu thế giới về giáo dục. Bí mật của thành công này được Nguyên bộ trưởng giáo dục Krista Kiuru bật mí: "Bọn trẻ không có bài tập về nhà, bọn trẻ nên có thời gian nhiều hơn để làm trẻ con, để làm người trẻ, để tận hưởng cuộc sống".
Học sinh Phần Lan đi học 20 tiếng mỗi tuần, ngoài thời gian đó chúng dành thời gian cho hoạt động ngoài trời, thể chất và học các môn nghệ thuật như ca hát hay làm bánh. Ngoài ra nhà trường Phần Lan còn không áp đặt điểm số, thi đua hay xếp loại phần thưởng lên giáo viên hay học sinh.
Mục tiêu của giáo dục Phần Lan là làm cho học sinh vui, hạnh phúc và tự tin khi các em thành công hay thất bại. Ở quốc gia này không có trường chuyên lớp chọn, mọi trường học đều có chất lượng như nhau dù thành phố hay nông thôn.
Ngoài ra giáo viên được tự thể hiện giáo trình, họ quyết định phương pháp giảng dạy, sử dụng sách giáo khoa. Quy định thanh tra trường học đã được bãi bỏ sau năm 1990 và cũng không có đánh giá nội bộ giáo viên. Hệ thống giáo dục Phần Lan ít có sự đánh giá và hoàn toàn không có sự cạnh tranh.
"Ở Phần Lan người ta xác định mỗi học sinh là một thiên tài, khơi dậy được năng lực, khả năng của từng học sinh một. Vì thế học sinh là học cho bản thân họ, tự thân họ. Vì vậy không có luyện thi, trường chuyên lớn chọn nhưng điểm PISA vẫn cao nhất trên thế giới", ông Nguyễn Xuân Vang, Cục trưởng Cục hợp tác quốc tế, Bộ giáo dục và đào tạo chia sẻ với báo chí.
Đặc biệt điều khiến ông Vang ấn tượng là sự quan tâm của nhà nước đối với giáo viên. Lựa chọn giáo viên là một trong những điều quan trọng nhất để quyết định sự thành công của Phần Lan. Giáo viên khơi dậy được động cơ học tập tự thân cho học sinh. Học sinh được chơi nhiều hơn để phát triển khả năng của mình.
Một ví dụ đơn giản khác là trong một ngôi trường tiểu học được thiết kế theo không gian mở, một phòng học có thể gồm 2 lớp khác nhau được ngăn cách bởi rèm. Bàn ghế và các vật dụng khác cũng có bánh xe và rất cơ động để giáo viên và học sinh có thể sắp xếp lại lớp học khi cần. Nếu học cá nhân bàn được xoay ra, nếu học nhóm chúng sẽ xếp lại với nhau.
Trong giờ học học sinh rất thoải mái, các em có ghế xoay để ngồi vì giáo viên hiểu lứa tuổi này rất hiếu động. Chương trình học do giáo viên tự quyết định. Học sinh sẽ cùng với cô tham gia sắp xếp thời khóa biểu vào buổi sáng hôm đó.
Ngay bên ngoài lớp học có một không gian chung, các học sinh có thể học với nhau ở đây ngoài giờ học chính nếu thích. Một số em khác có thể chơi, nằm hay ngủ. Các không gian được tận dụng tối đa để các em cảm thấy thoải mái nhất. Mỗi ngày theo quy định học sinh phải ra ngoài chơi ngoài trời ít nhất 2 giờ đồng hồ vì vậy cứ hết tiết học là cô giáo lại yêu cầu học sinh xuống sân chơi.
Mô hình hay nhưng khó áp dụng
Đúng như ấn tượng của ông Vang, giáo viên tại Phần Lan có vai trò và tính tự quyết cao trong công việc. Giáo viên Phần Lan phải trình  độ thạc sỹ trở lên và có quyền tự chủ lớn tham gia vào các chính sách giáo dục.
"Toàn bộ giáo viên ở Phần Lan kể cả mầm non đều phải có bằng Thạc sỹ mới được đi dạy học. Vì vậy họ có trình độ và chất lượng rất cao. Giáo dục ở nước chúng tôi yêu cầu giáo viên phải am hiểu kiến thức, lý thuyết, phương pháp giáo dục, và kỹ năng thực hành phải tốt. Chính vì vậy khi các trường đại học xét tuyển các ngành sư phạm có chính sách xét tuyển rất chặt chẽ. Các trường chọn sinh viên sư phạm không chỉ dựa trên bảng điểm, nền tảng kiến thức tốt mà còn phải có tính cách, khả năng phù hợp với việc làm giáo viên.
Đối với các cơ quan quản lý chính sách, chúng tôi tin ở giáo viên. Chúng tôi luôn hỏi ý kiến của họ trước khi có những điều chỉnh về chính sách. Vì vậy giáo viên cảm thấy ý kiến của họ là có giá trị, điều đấy rất quan trọng. Sự đóng góp của họ là rất quan trọng.", bà Imeli Halinen, nguyên trưởng ban Phát triển chương trình, Ủy ban giáo dục quốc gia Phần Lan cho biết.
Ví dụ tại Phần Lan có chương trình khung của quốc gia nhưng theo từng tuần học, giáo viên sẽ chủ động đề tài và không có bất kỳ ai kiểm tra. Hiệu quả học sẽ do học sinh và phụ huynh đánh giá. Quyền tự chủ của hiệu trưởng trường cũng rất lớn khi được quyền chọn giáo viên, thuê giáo viên theo hợp đồng hàng năm. Và nếu giáo viên cảm thấy có điều gì chưa hài lòng, cần hỗ trợ thêm sẽ đến gặp hiệu trưởng trực tiếp để đề đạt ý kiến.
"Chúng ta có thể học rất nhiều tuy nhiên tùy thuộc vào điều kiện chúng ta nữa. Với Phần Lan, họ đặt mục tiêu phải tạo ra trường học là thiên đường của trẻ em đến đó học tập, chơi, phát huy hết khả năng của mình. Với Việt Nam có thể học tập một vài điểm của mô hình Phần Lan như hiện tại là lấy học sinh là trung tâm, để tập trung vào năng lực từng học sinh một. Tuy nhiên để cả hệ thống làm thì đang là khó nhưng với các trường tư thục có điều kiện đầu tư thì có thể làm tốt. Chúng ta không có chủ trương đi copy hay sao chép toàn bộ mô hình đào tạo của các nước Bắc Âu vào Việt Nam vì chúng ta không thể làm được và phải làm hệ thống riêng.
Một số nước châu Á như Thái Lan, Indonesia cũng đã bê cả mô hình về áp dụng nhưng không thành công vì nó phụ thuộc vào nhiều thứ trong đó có chính sách của nhà nước, quan niệm, triết lý giáo dục của giáo viên, học sinh và gia đình. Chúng ta vẫn có thể lọc những cái gì tốt nhất để áp dụng vào Việt Nam theo điều kiện của chúng ta", ông Vang chia sẻ quan điểm về việc áp dụng mô hình vào Việt Nam.
Điều khiến ông trăn trở hiện này là cần phải nghiên cứu để có chính sách tốt nhất cho giáo viên Việt Nam hiện nay. "Hiện lương của giáo viên là chưa xứng đáng, vẫn phải bươn chải, mưu sinh để kiếm sống", ông cho biết.

Phần nhận xét hiển thị trên trang quyết định. Học sinh sẽ cùng với cô tham gia sắp xếp thời khóa biểu vào buổi sáng hôm đó.
Ngay bên ngoài lớp học có một không gian chung, các học sinh có thể học với nhau ở đây ngoài giờ học chính nếu thích. Một số em khác có thể chơi, nằm hay ngủ. Các không gian được tận dụng tối đa để các em cảm thấy thoải mái nhất. Mỗi ngày theo quy định học sinh phải ra ngoài chơi ngoài trời ít nhất 2 giờ đồng hồ vì vậy cứ hết tiết học là cô giáo lại yêu cầu học sinh xuống sân chơi.
Mô hình hay nhưng khó áp dụng
Đúng như ấn tượng của ông Vang, giáo viên tại Phần Lan có vai trò và tính tự quyết cao trong công việc. Giáo viên Phần Lan phải trình  độ thạc sỹ trở lên và có quyền tự chủ lớn tham gia vào các chính sách giáo dục.
"Toàn bộ giáo viên ở Phần Lan kể cả mầm non đều phải có bằng Thạc sỹ mới được đi dạy học. Vì vậy họ có trình độ và chất lượng rất cao. Giáo dục ở nước chúng tôi yêu cầu giáo viên phải am hiểu kiến thức, lý thuyết, phương pháp giáo dục, và kỹ năng thực hành phải tốt. Chính vì vậy khi các trường đại học xét tuyển các ngành sư phạm có chính sách xét tuyển rất chặt chẽ. Các trường chọn sinh viên sư phạm không chỉ dựa trên bảng điểm, nền tảng kiến thức tốt mà còn phải có tính cách, khả năng phù hợp với việc làm giáo viên.
Đối với các cơ quan quản lý chính sách, chúng tôi tin ở giáo viên. Chúng tôi luôn hỏi ý kiến của họ trước khi có những điều chỉnh về chính sách. Vì vậy giáo viên cảm thấy ý kiến của họ là có giá trị, điều đấy rất quan trọng. Sự đóng góp của họ là rất quan trọng.", bà Imeli Halinen, nguyên trưởng ban Phát triển chương trình, Ủy ban giáo dục quốc gia Phần Lan cho biết.
Ví dụ tại Phần Lan có chương trình khung của quốc gia nhưng theo từng tuần học, giáo viên sẽ chủ động đề tài và không có bất kỳ ai kiểm tra. Hiệu quả học sẽ do học sinh và phụ huynh đánh giá. Quyền tự chủ của hiệu trưởng trường cũng rất lớn khi được quyền chọn giáo viên, thuê giáo viên theo hợp đồng hàng năm. Và nếu giáo viên cảm thấy có điều gì chưa hài lòng, cần hỗ trợ thêm sẽ đến gặp hiệu trưởng trực tiếp để đề đạt ý kiến.
"Chúng ta có thể học rất nhiều tuy nhiên tùy thuộc vào điều kiện chúng ta nữa. Với Phần Lan, họ đặt mục tiêu phải tạo ra trường học là thiên đường của trẻ em đến đó học tập, chơi, phát huy hết khả năng của mình. Với Việt Nam có thể học tập một vài điểm của mô hình Phần Lan như hiện tại là lấy học sinh là trung tâm, để tập trung vào năng lực từng học sinh một. Tuy nhiên để cả hệ thống làm thì đang là khó nhưng với các trường tư thục có điều kiện đầu tư thì có thể làm tốt. Chúng ta không có chủ trương đi copy hay sao chép toàn bộ mô hình đào tạo của các nước Bắc Âu vào Việt Nam vì chúng ta không thể làm được và phải làm hệ thống riêng.
Một số nước châu Á như Thái Lan, Indonesia cũng đã bê cả mô hình về áp dụng nhưng không thành công vì nó phụ thuộc vào nhiều thứ trong đó có chính sách của nhà nước, quan niệm, triết lý giáo dục của giáo viên, học sinh và gia đình. Chúng ta vẫn có thể lọc những cái gì tốt nhất để áp dụng vào Việt Nam theo điều kiện của chúng ta", ông Vang chia sẻ quan điểm về việc áp dụng mô hình vào Việt Nam.
Điều khiến ông trăn trở hiện này là cần phải nghiên cứu để có chính sách tốt nhất cho giáo viên Việt Nam hiện nay. "Hiện lương của giáo viên là chưa xứng đáng, vẫn phải bươn chải, mưu sinh để kiếm sống", ông cho biết.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

DU KHÁCH VIỆT NAM BỊ LỪA Ở TRUNG QUỐC


Trần Thị Sánh
 


"Khi người dân bãi thị, bước chân xuống đường đòi hỏi quyền lợi chính đáng là họ đã bước một bước qua nỗi sợ đàn áp, họ đã tiến một bước trong việc nhận thức quyền công dân. Hãy ca ngợi điều đó và hi vọng nó lan tỏa. Việc chê bai chỉ trích và bài bác hình thức, sự khác biệt chỉ đẩy các nhóm người ra xa nhau, làm cho xa cách và tạo sự mâu thuẫn không đáng có, không cần thiết. Từ những bước đầu tiên này, họ sẽ có những bước tiếp theo, hãy ủng hộ và chia sẻ mà không phán xét, điều đó mới làm cho các nhóm người đấu tranh vì những mục đích khác nhau dần dần có điểm chung".
Tại sao phải làm cho cách xa?
Ngày 19/9/2017 bà con tiểu thương chợ An Đông bãi thị, biểu tình trước cổng chợ để đòi quyền lợi chính đáng, đòi minh bạch, yêu cầu câu trả lời thỏa đáng từ ban quản lý chợ và UBND quận 5 về việc: Số tiền họ đóng góp sửa chợ sau bốn năm mà BQL chợ không thực hiện thi công. Bắt tiểu thương ký hợp đồng thuê sạp trong khi họ đã mua hẳn sạp trước đó nhiều năm.


Hình ảnh người dân chợ An Đông biểu
 tình hôm qua. Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên.
Bà con tiểu thương xuống đường biểu tình và tuần hành về UBND thành phố với đồng phục áo đỏ in chữ “chợ truyền thống An Đông.” Băng rôn, “Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh.” Nhìn hình ảnh và theo dõi live stream, tôi thấy:

1.Về nội dung: Yêu cầu và đòi hỏi rõ ràng, tập trung vào chủ đề chính. Mục tiêu rõ ràng.

2.Về tổ chức: Rất quy củ. Thể hiện qua đồng phục, nội dung yêu cầu in trên băng rôn. Người tổ chức đoàn đi nhắc nhở việc giữ hàng và bà con tiểu thương làm theo. Tính tổ chức cao.

3.Thành công bước đầu: Có được cuộc đối thoại với lãnh đạo quận 5 và lãnh đạo thành phố. (Việc sau đó lãnh đạo thực hiện lời hứa như thế nào tính sau và đấu tranh tiếp.)

4.Chiếm được sự đồng cảm và ủng hộ của rất nhiều người dân.

Những gì cần có và cần đạt được cho một cuộc biểu tình họ đã làm được và làm rất tốt.

Từ hôm qua đến nay, tôi cũng đọc kha khá stt chê bai họ, chủ yếu nhắm vào hình thức, việc họ sử dụng màu đỏ làm nền áo, cờ nước và băng rôn ghi “đảng cộng sản quang vinh.” Những chỉ trích:

-“Họ chỉ đấu tranh cho quyền lợi của chính họ thôi.”

Xin thưa, đấu tranh cho chính quyền lợi của mình là điều thiết thực nhất, căn bản nhất, chính đáng nhất. Có gì sai mà chê? Đừng thần thánh, lý tưởng hóa mục đích đấu tranh và đòi hỏi sự hi sinh “cho dân cho nước” mà không phải ai cũng có thể làm được.

-“Mang cờ máu, băng rôn ghi đảng quang vinh là chưa nhận thức được nguyên nhân vì sao mình bị chèn ép thì đấu tranh không hiệu quả, đấu tranh mà đầu còn đảng thì đừng có đấu tranh.”

Xin thưa, đừng dùng nhận thức, hệ quy chiếu của bản thân áp vào họ và buộc họ phải nghĩ như mình, làm như mình. Hãy tôn trọng nhận thức và hành động của họ. Đó là bước đầu tiên trong việc thấu hiểu. Đừng đòi hỏi họ những điều mà bản thân mình muốn vì mục đích của bạn và của họ khác nhau.

Khi người dân bãi thị, bước chân xuống đường đòi hỏi quyền lợi chính đáng là họ đã bước một bước qua nỗi sợ đàn áp, họ đã tiến một bước trong việc nhận thức quyền công dân. Hãy ca ngợi điều đó và hi vọng nó lan tỏa. Việc chê bai chỉ trích và bài bác hình thức, sự khác biệt chỉ đẩy các nhóm người ra xa nhau, làm cho xa cách và tạo sự mâu thuẫn không đáng có, không cần thiết. Từ những bước đầu tiên này, họ sẽ có những bước tiếp theo, hãy ủng hộ và chia sẻ mà không phán xét, điều đó mới làm cho các nhóm người đấu tranh vì những mục đích khác nhau dần dần có điểm chung.

Cá nhân tôi, nhìn những điểm 1,2,3,4, tôi thấy bà con giỏi hơn mình rất nhiều.

FB Nguyễn Thị Bích Ngà
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Trong hình ảnh có thể có: 5 người, mọi người đang cười

Trong khi người Việt Nam tẩy chay hàng hóa Trung Quốc do hàng rởm, hàng nhái, hàng độc hại thì họ lại đang mắc vào những chiêu trò lừa đảo rất tinh vi khi tham gia các tour du lịch Trung Quốc....
Sau chuyến du lịch 7 ngày do Vietravel tổ chức đi Thượng Hải, Hàng Châu, Tô Châu, Bắc Kinh, trở về, tôi thề là không bao giờ quay lại đất nước này. Tại các điểm du lịch, người Trung Quốc chen chúc, nói rất to, tranh giành chỗ, đánh chửi nhau ầm ĩ rất phản cảm. Thay vì phát cho khách du lịch tai nghe như các nước khác thì HDV du lịch Trung Quốc cầm loa chõ vào đoàn du lịch khác nói oang oang rất khó chịu và không nghe thấy gì trong khi đây là những địa danh văn hóa, lịch sử rất có giá trị.
Điều làm du khách một đi không trở lại Trung Quốc là những chiêu trò lừa khách du lịch diễn ra rất phổ biến, bài bản, tinh vi ở những điểm du lịch, những cửa hàng bán thuốc, bán đồ trang sức, ngọc trai, vàng bạc, tơ lụa, đồ lưu niệm… được các HDV địa phương đưa đến theo lịch trình đã ấn định. “Văn hóa lừa” của những người bán hàng và cả các HDV du lịch làm cho khách du lịch Việt Nam như bị thôi miên, bị ma ám, không suy nghĩ mà cứ lao vào mua hàng rởm, hàng kém chất lượng và cuối cùng, người bán hàng ăn rất đậm, rất nhiều chứ họ không thèm ăn vặt.
Ví dụ: con nghê đá xanh, đỏ, vàng ở Ngũ Hành Sơn (Đà Nẵng) bên Trung Quốc gọi là “tỳ hưu linh thiêng” bán vài chục, hay vài trăm ngàn thì ở đây họ bán vài trăm đô la. HDV du lịch người Trung Quốc tên Lâm nói tiếng Việt làu làu kể rằng: Một số người Việt Nam đã đến đây cúng tiến vài ngàn tệ để có con Tỳ Hưu và đã trở thành các doanh nhân giàu có, người thì đứng đầu đường dây buôn bán quần áo từ Ấn Độ, Mông Cổ sang Nga, người lại đang sở hữu vài chục căn hộ tại Hà Nội, người làm giám đốc doanh nghiệp làm ăn rất phát. Thế là các du khách thuộc một công ty may của quân đội (đi cùng đoàn với tôi) mua đến 3,4 con tỳ hưu với số tiền cả ngàn đô la. Dầu gió, thuốc bỏng kỳ diệu cũng được chúng nhân lên thành thuốc thánh, thuốc kỳ diệu để bà con thi đua mua theo phong trào …
Trắng trợn hơn, du khách VN còn bị đưa đến Đồng Nhân Đường, Vương Phủ Tỉnh trá hình (các cơ sở này đã ký hợp đồng với Công ty Du lịch Vietravel của Việt Nam) để giở trò khám bệnh và kê đơn thuốc bởi các bác sĩ dởm mặc áo blu trắng. Họ khám bệnh bắt mạch cho tôi và bảo tôi rất nhiều bệnh trong khi tôi chả có bệnh gì. Rồi họ kê đơn thuốc gần 900 đô, tôi bảo đi du lịch không mang tiền. Bác sĩ dởm tỏ vẻ ái ngại giảm giá cho tôi còn một nửa và theo tôi từng bước, kể cả khi tôi vào nhà vệ sinh.
Để vét sạch túi tiền của khách du lịch VN, họ lấy bất cứ loại tiền gì người VN mang theo từ đồng Nhân dân tệ, đô la, euro, Yên Nhật và cả tiền Việt. Chứng kiến bà con mình mua hàng Trung Quốc theo kiểu phong trào, mua lấy được, tôi không khỏi xót xa, bức xúc khi ở trong nước người dân tẩy chay hàng giả, hàng độc hại, chất lượng kém của Trung Quốc thì đi du lịch, họ lại bị móc túi đến đồng xu cuối cùng. Du khách Việt Nam đã trở thành món mồi béo bở bởi các chiêu trò lừa đảo tinh vi, bài bản ở nước này.
Điều đáng nói là lẽ ra, HDV du lịch của các công ty du lịch Việt Nam phải tư vấn, khuyến cáo du khách để họ không mua phải hàng giả, hàng nhái, không bị lừa thì họ lại câu kết với HDV du lịch địa phương để lừa khách du lịch Việt Nam và hưởng hoa hồng…
Tham gia chuyến du lịch trên, người viết bài này mong muốn góp một lời cảnh tỉnh cho những ai có ý định đi du lịch Trung Quốc và xin chuyển những băn khoăn, day dứt trên đến các công ty du lịch Việt Nam....


Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tuấn Anh đã loại bỏ "di sản tham nhũng" của Ba Dũng


Theo tôi biết, Trần Tuấn Anh đang được quy hoạch thành Thủ tướng tương lai ).

Ông Trần Tuấn Anh đã loại bỏ "di sản tham nhũng" của Nguyễn Tấn Dũng

Điểm nhấn kiến tạo: Bộ Công Thương cắt thẳng 675 điều kiện kinh doanh
Huy Đức (Fb): Di sản lớn nhất của Nguyễn Tấn Dũng không chỉ là tham nhũng mà còn là hơn 5.000 giấy phép con & điều kiện kinh doanh (con số của VCCI là 7.000). 5.000 GFC & ĐKKD này không chỉ huỷ hoại nền kinh tế trong hai nhiệm kỳ. Một khi những rào cản kinh doanh này vẫn còn thì cho dù có loại bỏ được "di sản tham nhũng", nguời dân vẫn sẽ còn bị nhũng nhiễu. Tôi cho rằng đây là quyết định quan trọng nhất của Bộ Công Thương cũng như của Chính phủ hiện nay:
Bộ trưởng Bộ Công Thương Trần Tuấn Anh.
Bạch Hoàn (Fb): Một việc tốt hiếm hoi...
Có một việc tốt tôi muốn nói lời khen chân thành và thể hiện sự ủng hộ đối với việc làm ấy. Anh chị nào quen biết có thể giúp tôi nói điều này với ông Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn Anh. Hôm nay, ông Trần Tuấn Anh đã làm được một việc chưa từng có trong lịch sử ngành công thương, đó là cắt giảm tới 675 điều kiện kinh doanh, chiếm tới 55% tổng số điều kiện kinh doanh thuộc quản lý của ngành này.


Nếu anh chị nào làm kinh doanh sẽ thấy, các giấy phép con, các thủ tục hành chính, trên thực tế đang là thứ khiến các doanh nghiệp mệt mỏi đến nhường nào. Chỉ một giấy phép thôi đã có thể ngốn của doanh nghiệp vô số nguồn lực, từ con người, đến thời gian, tiền bạc...

Có một thực tế không thể phủ nhận là từ năm 2016 trở về trước, dù kêu gọi các bộ ngành, các địa phương phải tăng cường cải cách hành chính, tạo sự thông thoáng cho doanh nghiệp đầu tư, kinh doanh, nhưng số lượng điều kiện, giấy phép con lại đẻ ra ngày càng nhiều. Đã có những con số thống kê chỉ ra rằng, từ năm 2014-2016, cứ 3 doanh nghiệp thì lại có 1 doanh nghiệp phải bỏ ra 10% quỹ thời gian để giải quyết các vấn đề liên quan đến thủ tục hành chính đặt ra từ các cơ quan nhà nước. Trong khi tỉ lệ trước đây là 1/5.

Thủ tục hành chính rườm rà, cồng kềnh, nhiều điều kiện phức tạp, chồng chéo, là cơ sở để các cán bộ, công chức có thể hành doanh nghiệp, từ đó sinh ra tệ quan liêu, nhũng nhiễu, khiến doanh nghiệp tốn kém thời gian và chi phí. Điều này cũng chính là nguyên nhân làm giảm khả năng cạnh tranh của nền kinh tế, ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của đất nước.

Một thống kê mới nhất liên quan đến thủ tục hành chính đã cho kết quả có đến 66% doanh nghiệp phải thường xuyên chi trả các khoản không chính thức và các khoản chi này chiếm tới 10% tổng doanh thu của họ.

Nghĩa là, doanh nghiệp làm ra 100 tỉ đồng thì phải chi 10 tỉ đồng cho các khoản chi không chính thức để thủ tục hành chính xuôi chèo mát mái.

Mức chi như vậy thực sự quá kinh khủng. Nó bào mòn tất cả mọi nỗ lực của doanh nghiệp, của nền kinh tế, nó khiến nền kinh tế khó có thể ngóc đầu lên được.

Thế nên, nếu cắt giảm bớt thủ tục hành chính, chắc chắn doanh nghiệp sẽ giảm được chi phí, có thêm tích luỹ để lớn mạnh, năng lực cạnh tranh tăng và nền kinh tế có đà để phát triển.
....

Điểm nhấn kiến tạo: Bộ Công Thương cắt thẳng 675 điều kiện kinh doanh


Bộ trưởng Bộ Công Thương Trần Tuấn Anh đã ký Quyết định số 3610a/QĐ-BCT ban hành phương án cắt giảm, đơn giản hóa điều kiện đầu tư, kinh doanh thuộc lĩnh vực quản lý nhà nước của Bộ Công Thương giai đoạn 2017 – 2018.

Theo Quyết định này, 675 điều kiện đầu tư, kinh doanh được cắt giảm. Đây là con số lớn chưa từng có trong lịch sử ngành Công Thương (cao hơn dự kiến ban đầu 63 điều kiện và chiếm tới 55,5% tổng các điều kiện đầu tư kinh doanh).

Trước đó, vào tháng 10/2016, Bộ Công Thương cũng tiến hành một đợt cắt giảm các thủ tục hành chính theo quyết định số 4846, gồm: bãi bỏ 15 thủ tục hành chính, đơn giản hóa 108 thủ tục hành chính trong tổng số 443 thủ tục, tương đương 27,8% tổng số thủ tục hành chính hiện có của Bộ Công Thương.

Sau đợt cắt giảm “lớn chưa từng có” này, số điều kiện kinh doanh còn lại của ngành Công Thương là 541.

Như VietnamFinance đã thông tin, ngày 15/9 vừa qua, Bộ trưởng Trần Tuấn Anh đã có buổi làm việc với tổ công tác về cải cách hành chính Bộ Công Thương.

Tại buổi làm việc, tổ công tác đã đề xuất 2 phương án cắt giảm: phương án 1, cắt giảm 464 điều kiện, tương đương với 38,15% tổng số điều kiện kinh doanh; phương án 2, mức cắt giảm lên đến 612 điều kiện kinh doanh, tương đương với mức cắt giảm 50,3% tổng số 17 ngành nghề.

Trong 27 ngành nghề nằm trong diện rà soát, có 10 ngành, nghề không có đề xuất cắt giảm gồm: Kinh doanh ngành, nghề có sử dụng vật liệu nổ công nghiệp và tiền chất thuốc nổ; dịch vụ nổ mìn; xuất khẩu gạo (lĩnh vực này đã được đề xuất đơn giản hóa theo hướng bỏ yêu cầu về quy mô trong từng điều kiện và thay vào đó áp dụng quy chuẩn); tạm nhập tái xuất hàng hóa có thuế tiêu thụ đặc biệt; tạm nhập tái xuất hàng hóa thuộc danh mục hàng hóa đã qua sử dụng.

Cùng với đó là kinh doanh khoáng sản; hoạt động mua bán hàng hóa và mua bán hàng hóa của doanh nghiệp FDI; hoạt động dầu khí; kiểm toán năng lượng, kiểm định kỹ thuật an toàn lao động máy, thiết bị có yêu cầu nghiêm ngặt về an toàn lao động; sản xuất, gia công quân phục cho các lực lượng vũ trang nước ngoài.

17 ngành, nghề kinh doanh còn lại đề xuất cắt giảm gồm: Xăng dầu; khí; tiền chất thuốc nổ; hóa chất; rượu; thuốc lá; thực phẩm; điện; tạm nhập tái xuất hàng thực phẩm đông lạnh; nhượng quyền thương mại; logistics; tiền chất công nghiệp; sở giao dịch hàng hóa; giám định thương mại; đa cấp; thương mại điện tử; vật liệu nổ công nghiệp (bao gồm cả hoạt động tiêu hủy).

Vĩnh Chi
(Vietnamfinance)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chuyện hợp tác xã


Nhân chuyện ông Võ Kim Cự, “người hùng” Formosa bị hàng loạt kỷ luật, vừa rồi lại thôi chức Chủ tịch Liên minh các hợp tác xã Việt Nam để về hưu (chắc là tiếc đứt ruột), bất giác nhớ những gì liên quan đến hợp tác xã hồi trước.
Bây giờ, mở tờ báo ra là thấy nhan nhản những công ty, tổng công ty, tập đoàn, những đơn vị kinh tế hùng mạnh, những quả đấm thép này nọ, với người đứng đầu là giám đốc, tổng giám đốc, chủ tịch quyền nghiêng thiên hạ. Nhưng cái thời tôi còn trẻ, báo chí ít, giá có mở trang báo ra thì chỉ thấy nói đến hợp tác xã. Chỗ nào cũng hợp tác xã. Nhiều đến mức người ta viết tắt thành HTX cho gọn, viết mãi thành quen, cứ đọc 3 chữ cái tắt ấy hiểu ngay là hợp tác xã, không cần ai giải thích.
Những năm 60-70 ở miền Bắc, HTX có 2 loại chính: HTX nông nghiệp và HTX của những ngành nghề khác, ví dụ HTX mua bán (thương nghiệp), HTX vận tải, HTX bốc vác, HTX tín dụng, HTX chụp ảnh, HTX may mặc, v.v.. Phổ biến nhất, đáng kể nhất là HTX nông nghiệp và HTX mua bán. Xã Thụy Hương (huyện Kiến Thụy, Hải Phòng quê tôi) có cả hai HTX ấy.
Những năm 1953-1956, chính quyền cách mạng thực hiện cuộc cải cách ruộng đất tịch thu ruộng đất nhà cửa của địa chủ phú nông chia cho nông dân. Trong những thất bại của cách mạng thì đây là “thất bại vĩ đại” nhất, kinh khủng nhất, tuy nhiên ráng gạn đục khơi trong thì cũng nên công nhận một điều là khá đông nông dân nghèo (chứ không phải tất cả) đã có ruộng đất, có đất mà làm ăn canh tác. Mơ ước nghìn đời “người cày có ruộng” thành sự thực, dù nó phải trả bằng bao nhiêu máu, bi kịch của người khác. Chỉ có điều, ruộng đất về tay nông dân chưa được bao lâu thì vài năm sau chính quyền lại làm cuộc cách mạng vĩ đại tiếp theo là tịch thu ruộng đất của nông dân, bắt họ vào HTX. Lần này triệt để hơn, bất cứ hộ nông dân nào, dù trước đó có được chia ruộng đất hay không, dù đất đai do cha ông để lại, dù tự mua được, đều phải “tự nguyện” gia nhập HTX.
Thày bu tôi chịu khó làm ăn cày cấy, dành dụm từng đồng nên dần mua được ruộng. Tới đầu thập niên 1960 nhà tôi có gần 9 sào (mỗi sào Bắc bộ 360 mét vuông), tổng cộng hơn 3.000m2 vừa nhà cửa, vườn tược, ruộng nương, thực ra không phải là nhiều, chừng ấy chỉ đủ cho một gia đình nông dân sống tạm đủ. Bão HTX lan tới quê tôi (Hải Phòng), hầu hết hộ dân phải nộp đất nộp trâu vào hợp tác. Tới năm 1963 xã tôi chỉ còn 3 hộ cá thể là nhà tôi, nhà bác Ỷ, nhà bà Nhu chưa vào. Lý do, thày tôi sau vài năm quan sát chuyện làm ăn của HTX nhận thấy ngày càng phú quý giật lùi, người ta chỉ dựa dẫm nhau, người lười cũng như người chăm chả phân biệt gì, thóc gạo khoai sắn ngày càng ít, nồi cơm độn ngày càng nhiều, nhìn chung là đói, nên nhất quyết không chịu vào. Thày tôi bảo vào mà đói rã họng thì vào làm gì.
Hồi ấy người ta hay kể cho nhau nghe chuyện trời sáng bảnh mắt, mặt trời lên cao cả cây sào xã viên mới đủng đỉnh ra đồng. Chả ai tha thiết với ruộng đồng, với việc chung, chỉ cốt có mặt, có công điểm để được chia thóc thôi. Có cả chuyện mấy xã viên nghỉ giải lao chán chê mới giương cái vồ lên đập nương (đập đất ải cho tơi) vừa lúc nghe tiếng kẻng báo hết buổi làm liền không tội gì đập xuống nhát ấy, tiện vác vồ lên vai về nhà luôn. Chả bù với nhà tôi khi chưa vào hợp tác, biết mùa hè thường nắng gắt nên cả nhà ra đồng sớm lúc còn mờ sương, làm tầm này rất mát, nào tát nước, đập nương, dỡ khoai, gặt lúa, làm cỏ, bón thuốc lào… nên khá nhàn nhã mà được việc. Thuế má, lương thực nghĩa vụ cho nhà nước vẫn nộp đủ, nồi cơm trắng thơm không phải độn, có tiền mua con cá con tôm. Nhiều nhà xã viên cũng biết vậy nhưng họ đã trót vào hợp tác mất rồi, không giãy ra được.
Cuối năm 1963, thấy vận động không được, chính quyền thông báo sẽ cưỡng bách 3 hộ phải vào HTX bởi không thể để vài gia đình lạc hậu cản trở con đường tiến lên sản xuất lớn xã hội chủ nghĩa. Không vào hợp tác sẽ không có nước tưới ruộng, con cái không được kết nạp đoàn, không cho đứa nào đi học chuyên nghiệp, đi thoát ly, chỉ có mỗi đi bộ đội thì được. Căng quá, thày bu tôi tặc lưỡi, không vào thì sẽ khổ các con. Thế là đầu năm 1964, 3 thành lũy cuối cùng làm ăn tư hữu, nhà tôi, bác Ỷ, bà Nhu làm “đơn tự nguyện vào hợp tác”. Cả xã tôi kể từ đó chính thức tiến lên chủ nghĩa xã hội. (còn tiếp)

Hợp tác xã (HTX) nông nghiệp là sản phẩm của những người chủ trương tiến lên sản xuất lớn xã hội chủ nghĩa. Hồi ấy (những năm 1960-1970) bên Liên Xô có nông trường-nông trang, bên Trung Quốc có công xã thì ta chả nhẽ không đi theo bắt chước hai anh. Bước đi đầu tiên là HTX rồi sau đó cũng sẽ tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên nông trường, công xã. Cứ Liên Xô, Trung Quốc thế nào thì ta phải như vậy.

Hồi tôi còn bé, thường thấy các anh chị thanh niên buổi tối tập trung ngoài sân HTX tập văn nghệ, hò hát nhảy múa. Cứ sẩm tối họ đã í ới gọi nhau. Cả ngày làm quần quật nhưng tối phải sinh hoạt đoàn, phải tập văn nghệ để thể hiện niềm vui, niềm yêu cuộc sống mới. Họ hát ca ngợi nông trường ở Liên Xô “dân Liên Xô vui hát trên đồng hoa”, ca ngợi công xã bên Trung Quốc “công xã là mây xanh, là hoa đẹp sáng tươi, rọi chiếu trên đồng quê trên bao gia đình trong ấm êm”, đại loại tôi còn nhớ như vậy. Sau này có nghe mấy người đi Triều Tiên về kể lại ở Triều Tiên lâu nay chính quyền vẫn bắt người dân phải hằng ngày ca hát nhảy múa để quên đi sự vất vả, để không còn thời gian rảnh mà oán trách chính quyền, để chứng minh với thế giới rằng cuộc sống của họ đầy sinh sắc. Khiếp thật, chả biết xứ ta hồi xưa có mục đích vậy không.

Lại một dạo, coi họa báo Trung Quốc có bài và ảnh về công xã Đại Trại, điển hình nông nghiệp của Trung Quốc (giống như HTX Đại Phong tỉnh Quảng Bình ở ta, do đại tướng Nguyễn Chí Thanh khơi mào) Kinh nhất là có bức ảnh lúa cấy dày mọc ken chặt, bông chín vàng, thóc hạt nào hạt nấy mẩy to như đầu ngón tay út. Và đặc biệt nhất, một đứa trẻ con trèo ngồi lên trên đám lúa chín, vững như trên bàn đá cẩm thạch, khiếp thật. Còn tay chủ nhiệm HTX công xã Đại Trại là Trần Vĩnh Quý (tôi nhớ như in tên ông ta) học chỉ hết tiểu học nhưng được Mao phong anh hùng lao động, cất nhắc làm Phó thủ tướng phụ trách nông nghiệp, khiến nông nghiệp Trung Quốc càng ngày càng lụn bại. Mao chết, đám hậu sinh đạp Quý xuống cái một, kể tội ngu dốt vô học, háo danh…, không đưa ra tòa là may.

Quên, cứ nói lạc sang chuyện người. Giở lại chuyện nhà. Hồi ấy dân thưa đất rộng nên nhà nước miền Bắc rộng tay thí điểm thực hiện mọi mô hình. Cũng có đủ cả nông trường, nông trang kiểu Liên Xô, như nông trường Ba Vì, nông trường Mộc Châu, nông trường Quỳ Hợp, nông trường Điện Biên, các nông trường Ninh Hải, Thành Tô (ở quê tôi Hải Phòng), nông trường Tam thiên mẫu (ba nghìn mẫu, vùng giáp ranh Hà Nội - Hưng Yên)…, sau này đều phá sản, có nơi chỉ còn vết tích vài dãy nhà lợp mái fibro xi măng. Ngay huyện Kiến Thụy quê tôi người ta còn định gộp hai HTX Minh Tân và Tân Phong thành công xã kiểu Tàu, cũng may nó chửa ra đời thì công xã bên Tàu bị phá tanh bành nên thôi. Cứ thấy người ta làm gì, chẳng cần biết hay dở thế nào, các vị cai quản xứ này chỉ nhắm mắt nhắm mũi làm theo, đến khi thất bại lại đổ cho khách quan, rồi rút kinh nghiệm sâu sắc. Chỉ chết nông dân.

Xã Thụy Hương quê tôi có 3 thôn (làng) là Trà Phương, Quế Lâm, Phương Đôi, lẽ ra chỉ cần 3 HTX nhưng do thôn Trà Phương nhỉnh hơn chút nên được tách ra thành 2 HTX. Buồn cười, cũng chả biết ông bà nào chủ trương (có lẽ đám tuyên huấn tuyên giáo của ông Tố Hữu), các HTX được đặt tên rất kêu, chẳng hạn Chiến Thắng, Vinh Quang, Thắng Lợi, Hòa Bình, Hạnh Phúc, Bình Minh, Đại Thành… Làng Trà nhà tôi cũng vậy, chia thành 2 HTX Bình Minh và Thụy Sơn, mỗi HTX lại chia nhỏ thành nhiều đội sản xuất. Bộ máy lãnh đạo xã ngoài đảng ủy, ủy ban còn có xã đội, công an, đoàn thanh niên, phụ nữ, ban chủ nhiệm HTX, các đội trưởng. So với thời thực dân phong kiến vốn chỉ có vài “thằng” chánh tổng, lý trưởng, trương tuần thì dàn cai trị nông thôn của chế độ mới phình to gấp chục lần. Đội ngũ cán bộ lãnh đạo này chỉ có mỗi nhiệm vụ là… lãnh đạo, chỉ tay 5 ngón, lương lậu bổng lộc của các vị ấy đều trông cả vào hột thóc của nông dân. Nông dân đi cày thật lực cả ngày, nắng mưa bất chấp cũng chỉ được công rưỡi (15 điểm) nhưng chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm HTX cứ mỗi ngày, dù ra đồng chỉ đạo hay đi họp ở ủy ban hoặc trên huyện đều nghiễm nhiên được chấm 2 công (20 điểm). Thằng còng làm cho thằng ngay ăn là vậy. 

Suốt bao năm tồn tại HTX ở miền Bắc, người ta truyền nhau mấy câu thơ lục bát mỉa mai chủ nhiệm HTX, hầu như người lớn trẻ con đều thuộc:

Mỗi người làm việc bằng hai

Để cho chủ nhiệm có đài có xe
Mỗi người làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà xây sân
Mỗi người làm việc bằng tư
Để cho chủ nhiệm có dư thóc thừa
Mỗi người làm việc bằng năm
Để cho chủ nhiệm vừa nằm vừa xơi
Mỗi người…

Về sau, những câu văn vần ấy không chỉ ưu tiên dành cho chủ nhiệm HTX nông nghiệp nữa mà được chia sớt cho những anh nào làm chủ nhiệm, bất kể ngành nghề. Kể tội chủ nhiệm như thế, có mà kể tới số thứ tự mấy chục. Hình ảnh anh chủ nhiệm trong văn thơ “Anh giơ tay vẽ cánh đồng xanh/Vẽ cả ngày mai thành bức tranh” với anh chủ nhiệm trong đời thực cách xa nhau một trời một vực. (còn tiếp)

tôi có nhắc đến câu thơ trong bài “Anh chủ nhiệm” của nhà thơ Hoàng Trung Thông. Ông thi sĩ này có khá nhiều bài được đưa vào sách giáo khoa, có thể kể ra Bài ca vỡ đất, Bao giờ trở lại, Cửa Tùng, Anh chủ nhiệm, Những cánh buồm… nhưng người ta biết đến ông nhiều nhất có lẽ từ bài thơ “Anh chủ nhiệm”. Ông cũng như các nhà văn Nguyễn Khải, Đào Vũ, Nguyễn Kiên, Bùi Hiển, Nguyễn Địch Dũng, Nguyễn Thành Long… sau mỗi chuyến đi thực tế ở nông thôn lại cho ra đời tác phẩm về “cuộc sống mới, con người mới”. Thời ấy, các nhà văn nhà thơ rất muốn chứng tỏ cho đảng và nhà nước thấy họ đã lột xác, đã cải tạo triệt để như thế nào nên tác phẩm thường tô vẽ khá lòe loẹt, xa thực tế (nhưng gần với ý đồ của đảng), ca ngợi lộ liễu. Phải nói hình tượng anh chủ nhiệm trong bài thơ của nhà thơ Hoàng Trung Thông thật đẹp, đẹp đến mức chỉ có thể tìm thấy người như thế ở chủ nghĩa cộng sản. Thời đó, đọc nó và cảm động lắm, cứ mong sao chủ nhiệm hợp tác xã (HTX) quê mình chỉ bằng móng tay anh chủ nhiệm của bác Thông thi sĩ là cũng khoái củ tỉ rồi: “Cùng bao đồng chí anh đi trước/Đứng mũi chịu sào đầu gió ngược/Có đêm nằm nghĩ cảnh gieo neo/Vợ yếu con đông chưa hết nghèo/Nhưng rồi lại nghĩ đường đi tới/Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi/Lại lao vào việc lòng say sưa/Hết sớm thôi chiều nắng lại mưa”, đại loại cứ sáng rỡ như vậy.

Sau thì mọi thứ vỡ ra, văn chương minh họa chỉ làm nhiệm vụ của nó chứ so với đời sống thực thì khác nhau một trời một vực. Thời ấy người ta gọi cách viết như thế là có tính đảng, theo chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa. Giờ ngẫm lại những thứ đã đọc, nếu đúng như các văn sĩ viết thì chủ nghĩa xã hội đã thành công cả 7 - 8 chục năm nay rồi chứ đâu phải như ông Nguyễn Phú Trọng nói phải chờ cả trăm năm nữa. Kinh lắm: “Dân có ruộng dập dìu hợp tác/Lúa mượt đồng ấm áp làng quê/Chiêm mùa cờ đỏ ven đê/Sớm trưa tiếng trống đi về trong thôn” (Tố Hữu), “Đêm no ấm giọng chèo khuya khoan nhặt/Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta/Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác/Chim cu gần chim cu gáy xa xa” (Chế)... Các bố ấy ở thành phố, ăn uống đầy đủ, lâu lâu mới mò về nông thôn, đầu óc tưởng tượng quá phong phú, vẽ nông thôn đẹp như thiên đường. Chỉ những đứa như đám chúng tôi, sinh ra từ nông thôn, sống với HTX, lăn lộn với ruộng đồng, hằng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chân lấm tay bùn, ngày hai bữa cơm đèn mới hiểu thực chất của những câu thơ ấy, chứ học trò thành phố khó hình dung được.

Thời đó, trên những bức tường nhà ủy ban, trạm xá, nhà kho, v.v.. chỗ nào cũng kẻ câu khẩu hiệu “Hợp tác xã là nhà, xã viên là chủ”. Ông Lê Duẩn đúc kết lại đó là làm chủ tập thể. Xã viên HTX làm chủ bằng cách làm công ăn điểm. Trẻ con làm (tát nước, đập nương, dỡ khoai, hái thuốc lào…) cả ngày được 6 điểm, các bà đi cấy cả ngày được 10 điểm (1 công), đàn ông cày thì được công rưỡi (15 điểm). Cứ mỗi công, tùy mùa vụ, quy thành thóc, thường 1 công được nửa ký thóc, nếu làm cả vụ 50 công thì được chia 25 ký thóc. Cả nhà tôi tất tật thày bu tôi, các anh chị em đều ra đồng, 6 miệng ăn có vụ chỉ được nhận chưa đầy 3 tạ. 300 ký thóc nếu phơi khô, xay xát, bỏ trấu bỏ cám, chỉ còn hơn 200 ký gạo. Mà đâu phải chỉ bỏ vào mồm, trăm thứ sắm sửa cũng trông vào hạt thóc. Suốt 6 tháng trời, 6 người với 2 tạ gạo, bình quân gạo chỉ hơn 5kg/người/tháng nên ăn độn quanh năm. Vào bữa, nhìn nồi cơm lổn nhổn khoai sắn lại nhớ tiếc ngày chưa vào hợp tác. Khổ nhất là chị cả tôi ngồi đầu nồi, mỗi lần lấy đôi đũa cả xới lên tìm cơm cho thày bu và các em, cứ là tìm đỏ con mắt. Tôi biết chị tôi mỗi bữa luôn “giành” phần độn, chả mấy khi được ăn cơm nhưng nhiều lúc vẫn không thông cảm, cứ nghĩ mình bị chị ép ăn khoai sắn. Sau nhớn lên mới thấy mình tệ. Suốt thời niên thiếu, ao ước cháy bỏng nhất của tôi chỉ là được ăn cơm trắng cả tuần liền cho đã miệng.

Nhắc đến chuyện HTX, sực nhớ vụ làm khoán. HTX quê tôi (xã Thụy Hương, huyện Kiến Thụy, TP.Hải Phòng) làm ăn càng ngày càng lụn bại, dân đói, ruộng đất cằn cỗi, người ly hương ngày càng nhiều. Thấy vậy, ông Nguyễn Văn Sơn người đứng đầu xã quyết định chia ruộng đất cho xã viên. Từ năm 1957 - 1976, ông Sơn lần lượt giữ các chức vụ Chủ tịch Ủy ban Hành chính và Bí thư Đảng ủy xã Thụy Hương. Tháng 3.1967 thấy dân đói quá, ông khởi động bí mật khoán hộ, chia đất phần trăm cho nông dân, cứu được cả nông dân lẫn hợp tác xã. Năm 1976, ông bị kỷ luật do “tội khoán hộ” bị cách hết chức vụ, bị phạt tiền, suýt phải đi tù. Trải qua hai cuộc chiến tranh, tù Tây (hoạt động kháng chiến bị Tây bắt giam, sau trốn được) tù ta (từng bị vu là Quốc dân đảng bị giam rồi được giải oan) đủ cả, cuối đời kể như trắng tay. Nay ông cụ còn sống, đã ngoài 90, người dân địa phương vẫn nhắc đến công lao của ông cụ. Cần nói rõ, vụ khoán hộ ở xã Đoàn Xá (cùng huyện Kiến Thụy) là mãi sau 1975 mới xảy ra chứ ở Thụy Hương đã thực hiện trước đó gần chục năm. Nhưng người ta thường nhắc đến Đoàn Xá bởi nó gắn với khoán 10, với công lao cởi trói của trung ương, vậy thôi.

Cũng may là sau khi đất nước thống nhất nhà cai trị không cố áp đặt mô hình HTX vào nông thôn miền Nam, nhất là đồng bằng sông Cửu Long. Đây đó đã hình thành tập đoàn sản xuất nông nghiệp, cũng là một kiểu HTX nhưng nó tồn tại không được bao lâu và chết yểu. HTX trên cả nước ngày càng teo tóp, có nơi đến giờ vẫn còn nhưng chỉ là danh nghĩa, là hình thức. Nó đã bị đào thải khỏi cuộc sống, bởi cũng như nó, tất cả mọi sự áp đặt, bất hợp lý không sớm thì muộn sẽ đều bị lịch sử cuốn phăng đi.

Chuyện khúc nhôi về HTX có kể mấy cũng chả dứt. Hết phong trào nọ đến phong trào kia, nào nuôi bèo hoa dâu, làm phân xanh bón ruộng, nào xây hố xí hai ngăn, phun thuốc trừ sâu (DDT, 666, Vofatoc), nghĩa vụ lương thực, trại chăn nuôi… thứ nào cũng có vấn đề. Mà thôi, nó đã như nước trôi qua cầu rồi, kể lại thêm buồn. Chỉ nói rằng HTX như tôi đã chứng kiến đã góp thêm một chương khá đen tối trong lịch sử nông thôn xứ này.

Nguyễn Thông

Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TIÊU CHÍ CỦA VĂN CHƯƠNG LÀ GÌ?


Đỗ Tiến Thụy
 

Năm 2000 nhà cháu tham dự một trại sáng tác ở Nha Trang. Trong một cuộc trao đổi bên bàn trà, các trại viên nêu ra "một câu hỏi lớn": Tác phẩm văn chương đích thực phải đạt những tiêu chí gì?
Tưởng sẽ "không lời đáp", ai ngờ nhà thơ Trần Mạnh Hảo bật ngay: "Là viết phải đạt đến độ "ĐẢNG TIN - DÂN MẾN - ĐỊCH YÊU!"

Mọi người cười òa. Nhưng rồi tất cả bỗng im lặng. Câu nói tưởng như đùa tếu này lại rất đáng ngẫm nghĩ.
Từ đó nhà cháu để ý quan sát, dường như ở Việt Nam chưa có nhà văn nào đạt được cả ba tiêu chí.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người
Không có văn bản thay thế tự động nào.
Không có văn bản thay thế tự động nào.

ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận
Chia sẻ
Bình luận liên quan nhất
Tống Ngọc Hân, Trung Doan và 110 người khác
2 lượt chia sẻ
Bình luận



Tran Manh Hao
Tran Manh Hao Trong đại hội nhà văn VN lần thứ 4, Trần Mạnh Hảo đã tham luận ngẫu hứng 3 điều. Chỉ trích ra đây điều thứ 3 : " Chúng ta phải làm một thứ văn chương đích thực như Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Hồ Xuân Hương và hàng chục tiền nhân đã làm. Đó là phải viết theo tiêu chí : "ĐẢNG TIN, DÂN MẾN, ĐỊCH YÊU".Cả hội trường đại hội sôi lên ong như vỡ tổ . Tôi nói tiếp : năm 1965, ở miền Nam, quốc trưởng Phan Huy Quát ( anh ruột GS. sử Phan Huy Lê) kỷ niệm 200 năm ngày sinh Nguyễn Du tại Nhạc Viện Sài Gòn. Cũng ngày ấy, năm ấy chủ tịch quốc hội Trường Chinh đọc diễn văn long trọng kỷ niệm 200 ngày sinh của Nguyễn Du tại Hà Nội.. Như vậy, Nguyễn Du là người đã đạt được tiêu chí tối thượng của văn chương là ĐẢNG TIN, DÂN MẾN, ĐỊCH YÊU...thưa các nhà văn viết ra địch nó khinh, không thèm đọc..."

ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
8
1 giờĐã chỉnh sửa
Quản lý
Đỗ Tiến Thụy
Đỗ Tiến Thụy Ô, hóa ra tiêu chí này đã được nhà thơ Trần Mạnh Hảo nêu chính thức trong Đại hội, vậy mà chả báo nào tường thuật nên lớp hậu sinh bọn em lại nghĩ là chuyện vỉa hè.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Sau ĐẠI GIA, giờ đến MỐI CHÚA bị cấm phát hành ngay khi vừa ra lò


Về phương diện ngữ nghĩa, thì có khi Mối chúa chính là Đại gia, và ngược lại ! 

Về bộ tiểu thuyết Đại gia của nhà văn Thiên Sơn mấy năm trước, thì xem lại ở đây (nửa cuối năm 2013).

Bây giờ, năm 2017, thì tiểu thuyết Mối chúa của nhà văn Tạ Duy Anh, cũng hệt như vậy, vừa ra lò đã bị cấm phát hành. 

Đáng đọc đầu tiên, còn hơn cả đọc tiểu thuyết Mối chúa, chính là văn bản của cơ quan ra lệnh cấm phát hành Mối chúa. Một bài nghị luận xuất sắc.

Văn bản của tháng 9 năm 2017

Văn bản của tháng 7 năm 2013, cùng một người kí 

Dưới là chạy nhanh một ít hình ảnh về Mối chúa. Tất cả ảnh ở entry này là lấy về từ Fb.











---

-  Sau ĐẠI GIA, giờ đến MỐI CHÚA bị cấm phát hành ngay sau ra lò


Độc giả Phạm Thành lay lắt cả tuần mới đọc hết tập một của ĐẠI GIA

- Tiểu thuyết ĐẠI GIA qua bình luận của Phạm Đình Trọng (một bài viết vuông vức nhất cho đến thời điểm hiện tại)

- Kết luận sau một đêm của bác Beo về ĐẠI GIA : Vắng chất văn, chỉ là THỜI SỰ mà không có THẾ SỰ

- Người biên tập của ĐẠI GIA vừa từ trần  - Nhà văn/dịch giả Đà Linh hay Đa Huyên

- Nhà báo luận về cái cửa mình trong tiểu thuyết: Đào Tuấn chê Đại Gia phi thực tế

- ĐẠI GIA với lời bình của Võ Thị Hảo (vốn là bài giới thiệu, nhưng rút cục không được in vào cùng với cuốn tiểu thuyết)

- Đào Tuấn nhòm thấy trong Đại Gia của Thiên Sơn có một cái "tam giác dưới đũng quần"

-  Công văn của Cục Xuất bản đối với bộ tiểu thuyết ĐẠI GIA (31/7/2013)

- Phạm Xuân Nguyên muốn tham gia hội đồng thẩm định để tranh biện cho tiểu thuyết Đại Gia

- Đại Gia và Vinashin : Lần đầu tiên nội dung thực của tác phẩm được điểm (bài Lương Kháu Lão)

- Đại Gia và Bầu Kiên : Chuyện vặt với chú em giữ xe, trên phố sách ở Thăng Long

- ĐẠI GIA của Thiên Sơn được Phạm Chí Dũng bình luận theo lối: chưa đọc gì, đã phán

- Tác giả ĐẠI GIA từng được nhạc sĩ Văn Cao khen là thằng bé có tuệ căn (bài trên CAND)

-  Bạn đọc lên tiếng khi biết tin Đại Gia bị chính thức nhập kho

- Tiểu thuyết ngàn trang ĐẠI GIA của Thiên Sơn chính thức bị thu hồi

- Tin muộn: Tiểu thuyết Đại Gia của Thiên Sơn đang bị treo, chưa được phát hành

- Tiểu thuyết vừa ra lò của nhà văn Thiên Sơn : Đại Gia (2 tập, hơn một ngàn trang)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS